Cũng vào năm 1969, tôi về AFLS từ Thủ Đức và được phái sang chi nhánh Nguyễn Văn Tráng (Quận 1) nơi có khóa sinh sĩ quan Không Quân theo học. Đó là lý do “đồng nghiệp” nhưng chưa hề gặp nhau.
Trong bài viết này, Candy Nguyen có đăng 3 tấm ảnh: Một tấm ảnh mới nhất của Michael chụp gần đây tại Sài Gòn, một tấm chụp lại “Bằng lái xe tự động” do Bộ Giao Thông Vận Tải Việt Nam Cộng Hòa cấp năm 1970 và một bức ảnh thứ ba đối với tôi là quan trọng hơn cả.
Đối với tôi, người đã giảng dạy tại trường từ năm 1969 đến ngày Sài Gòn sụp đổ, thì đây là lần đầu tiên tôi được thấy loại thẻ này. Điều dễ hiểu vì những nhân viên cơ hữu không dùng thẻ này, mà chỉ những người ngoài quân số chính thức của trường mới được cấp thẻ để ra vào Tổng Tham Mưu.
Đời có nhiều bất ngờ thú vị. Tôi tự hỏi: Con người (nhất là người ngoại quốc) có thể là… “Di sản Sài Gòn”?. Câu hỏi này Candy Nguyen cũng đã đặt ra trong bài viết. Tôi khẳng định là “Có”. Di sản Sài Gòn nằm đâu đó trong con người Michael Burr, nó cũng nằm trong ba tấm hình mà tôi vừa đề cập đến. Bạn có đồng ý không?
Hy vọng sẽ có một bài viết về Michael Burr. Tuy không rầm rộ như bộ phim tốn nhiều giấy mực và tranh cãi “The Vietnam War” nhưng Michael sẽ cho ta một mảnh ghép nhỏ trong bức tranh toàn cảnh “jigsaw puzzle” của Sài Gòn ngày nào.